Yêu thương Có bao giờ trở lại
Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014
Có bao giờ yêu thương trở lại?
Tôi giả vờ nhìn chăm chú quyển sách trong tay, thỉnh thoảng
liếc sang người con trai ngồi cạnh. Chỉ thỉnh thoảng, khi anh ta không chú ý.
Tôi cũng không rõ mình bị làm sao nữa. Rõ ràng tôi đã qua
cái thời thiếu nữ ngây ngô đỏ mặt nhìn trộm người thương. Vậy mà tôi lại ngồi
đây, trên xe bus, cạnh người con trai có thể hoàn toàn xa lạ, thỉnh thoảng nhìn
lén người ta, thỉnh thoảng lại giật nảy mình khi vai anh ấy chạm vào vai mình
lúc xe bus tăng tốc đột ngột. Tôi điên mất thôi!
Tụi bạn thân tôi hay bảo, nếu tình cờ gặp một người đàn ông
khiến cho mình ngừng thở trong một giây, phải lập tức dùng hai mươi giây sau
đó, can đảm làm mọi trò gian trá và ngốc ngếch nhất để làm quen với anh ta. Quy
tắc hai mươi giây sẽ khiến phụ nữ không hối hận vì đã để vuột mất người đàn ông
có thể trở thành người quan trọng nhất trong suốt phần đời còn lại của mình.
Vì, biển người mênh mông, không dễ dàng tìm thấy tri kỉ. Cũng vì biển người
mênh mông, dù tìm thấy mà không đủ bản lĩnh cũng sẽ dễ dàng lạc mất nhau.
Ba lần quay đầu ở đổi lấy một lần đi lướt qua, bảy lần gặp mặt
đổi lấy một mối duyên quen biết, và nợ kiếp trước đổi lấy duyên kiếp này.
Tụi nó nói, đã là duyên, vậy tội gì không nắm lấy?
Vấn đề là, tôi cũng không rõ lắm, người con trai xa lạ ngồi
cạnh có thực sự khiến ngực trái của tôi thắt lại không, hay trái tim tôi trật
nhịp chỉ vì anh ta trông quá giống cậu ấy - mối tình đầu tôi vẫn trân trọng gìn
giữ ở một góc rất sâu trong ngăn tủ kí ức.
tựa vào vai anh
***
Tôi của tuổi mười lăm chỉ là một con bé gầy còm hay lẳng lặng
ngồi trong góc lớp.
Cậu ấy là thằng con trai dẫn đầu mọi trò quậy phá ngoài hành
lang mỗi giờ giải lao.
Tôi luôn tự tách mình với phần còn lại của thế giới.
Xung quanh cậu ấy luôn có rất nhiều người, nam hoặc nữ, lớp
tôi hoặc lớp bên cạnh, thậm chí đôi lần tôi còn thấy cả mấy đàn em khối dưới.
Tôi thích làm ra vẻ nghiêm túc, thích đọc sách một mình,
thích nhìn lén mọi người.
Cậu ấy thích cười, thích nói chuyện, thích bầu không khí
đông đúc.
Tôi bắt đầu chú ý đến cậu ấy trong một buổi sinh hoạt Đoàn.
Cậu ấy vốn hát rất tệ. Giọng cậu ấy lên xuống thất thường
không quy luật. Cậu ấy chẳng hiểu tí gì về nhịp phách, lại còn luôn ghi tên nốt
dưới các bài tập đọc nhạc. Có thể nói, cậu ấy hoàn toàn, là một thảm họa trong
mỗi dịp kiểm tra hát đơn giờ Nhạc.
Vậy mà, buổi sinh hoạt hôm ấy, cậu ấy đã đứng trước chúng
tôi, hơn ba mươi con người, gào khan cổ một bài hát vớ vẩn tôi chẳng nhớ rõ
tên.
Tất cả chỉ để giúp một bạn nữ sợ phát khóc vì bị ép đứng lên
hát trước lớp.
Cậu ấy hùng dũng tiến lên giật lấy cái micro, nói: “Này, tớ
hát hay hơn, để tớ hát!”
Nét cười trên khuôn mặt cậu ấy đầy gượng ép, bàn tay không cầm
micro nắm chặt để cứng đơ sát thân mình.Và cậu ấy che giấu nét xấu hổ bằng cách
nhắm chặt mắt hát bất kể trời đất.
Nhưng cậu ấy vẫn hát.
Với cái trí nhớ ngắn hạn của mình, tôi chẳng còn nhớ rõ hình
ảnh anh hùng của cậu ấy vào ngày hôm đó. Nhưng tôi lại khắc ghi trong não mình,
rất rõ ràng, rằng nụ cười trên môi cậu ấy lúc đó, rất tuyệt!
Tuyệt vời đến nỗi tôi ngay lập tức xác định mình thích cậu ấy.
Đó là thời kì điên cuồng và nhiệt huyết nhất trong tất cả những
năm thời niên thiếu của một cô bé trầm lặng. Tôi đã lén lút quan sát cậu ấy mỗi
khi chúng tôi ở trong cùng một không gian, từ căng tin trường đến trong lớp học,
từ sân thể dục đến bãi gửi xe. Tôi ghi nhật kí mỗi ngày, chỉ để miêu tả cậu ấy
đã làm gì trong ngày, và mọi điều cậu ấy làm tuyệt vời như thế nào. Tôi bắt chước
những thói quen của cậu ấy, tập quay bút vì cậu ấy làm điều đó rất điệu nghệ, tập
uống cà phê đen vì cậu ấy bảo nó ngon, thậm chí tôi còn lùa thằng em ra sân
bóng rổ mỗi chiều để có thể ngắm cậu ấy chạy nhảy với trái bóng màu cam sáng.
Yêu thương đầu tiên đến giống như thời tiết chuyển mùa, chậm
rãi và đơn giản. Một nụ cười sáng, ánh mắt nhìn thoáng qua, một lời nói đùa vu
vơ từ đầu kia lớp học…. và rồi cả thế giới như chuyển mình thay đổi.
Tôi đã lo lắng. Bởi cái thế giới ấy quá đẹp, quá rực rỡ,
nhưng cũng quá xa lạ. Tôi thấy gia đình, bạn bè, thậm chí cả chính tôi, đều
không quan trọng bằng cậu ấy. Những cảm xúc phức tạp mà tôi chưa bao giờ biết
quấn lấy nhau, xiết chặt tôi, khiến tôi chìm đắm đến bất chấp con người mình.
Dù rằng tất cả điên cuồng ấy diễn ra trong im lặng.
Không giống con người tùy ý khi trưởng thành, tôi tuổi niên
thiếu phải để tâm rất nhiều thứ. Bố mẹ không muốn tôi phân chia tâm trí cho thứ
gì khác ngoài học tập, và giáo viên sẽ gọi tôi lên văn phòng nếu phát hiện tôi
đang thích ai đó. Quan trọng hơn tất cả, tôi sợ không thể tiếp tục thích cậu ấy
một khi tình cảm này bị phát hiện.
***
Người thanh niên ngồi cạnh tôi đang ngủ. Anh ta nghiêng đầu
sang một bên, khép hờ mắt như thể sẵn sàng đứng phắt dậy nếu có bất kì kẻ móc
túi nào dám đụng đến cái ba lô quý giá mà anh ta ôm chặt trong ngực. Lông mi
anh ấy rất dài. Tôi có thể thấy chúng rung nhẹ khó chịu khi xe bus đi qua những
đoạn đường xóc nảy.
Nếu, tôi chợt nghĩ, nếu như người này là cậu ấy…
Tôi thôi cúi đầu vào quyển sách. Thay vào đó, tôi nhìn ra
ngoài đường phố, miệng nở một nụ cười mà tôi biết rằng trông rất giả tạo. Quang
cảnh lao vùn vụt qua khung cửa sổ, nhanh đến nỗi khiến tôi không kịp nắm lấy
tâm trạng hiện thời trong não mình. Mà không, tâm trạng hẳn là phải tồn tại
trong lồng ngực mới đúng.
Tôi đột nhiên khao khát xe bus đến ngay trạm dừng. Dừng chuyến
xe, cũng dừng tất cả cái mớ suy tư ngớ ngẩn nãy giờ. Đầu anh ấy khẽ tựa vào vai
tôi. Trong giây lát, tôi không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình. Theo buồn
bã đến tiếc nuối, theo tiếc nuối đến mệt mỏi, theo mệt mỏi đến … không biết phải
làm sao.
Anh ấy đang ngủ trên vai tôi. Phải, anh ấy – một người đàn
ông cao gần mét tám, đang tựa vào vai tôi – một cô gái hơn mét sáu tí chút, ngủ
say sưa.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, sao anh ấy có thể ngủ thoải
mái với cái tư thế chênh lệch độ cao gần hai chục centimet như thế. Suy nghĩ tiếp
đó của tôi là, đầu anh ấy cứng quá, tựa vào vai tôi mới vài phút đã đau mỏi rồi.
Suy nghĩ cuối cùng là, hình như hai cái suy nghĩ trên không được trọng tâm cho
lắm.
Ồ, phải rồi, tôi đang để một thanh niên xa lạ trông rất giống
mối tình đầu gục ngủ trên vai mình.
***
Tôi âm thầm thích cậu ấy đã được gần sáu tháng.
Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá ba câu. Và
thường hai trong số đó đã dùng để mượn bút thước hay vài thứ đồ dùng học tập
linh tinh. Khi trưởng thành, tôi thường ngẩn người tự hỏi tại sao bản thân lại
thích cậu ấy nhiều đến như vậy. Bởi càng lớn, tôi nhận ra cảm xúc của mình ngày
càng chai sạn. Tôi không còn dễ dàng rung động, cũng không dễ dàng đến bên một
người. Tình yêu của người trưởng thành có chứa đựng cả tình thân và trách nhiệm.
Một tình yêu không đơn giản chỉ là tình yêu.
Nhưng với cậu ấy, tôi biết mình có một tình cảm trọn vẹn
không pha tạp.
bong bóng
Có một ngày, khi vừa bước vào cửa lớp, cô bạn thân đưa tôi bức
thư gấp đẹp đẽ bằng giấy vở học trò.
Khi mở ra, tôi chỉ kịp liếc phần mở đầu: “Gửi Hà An” và phần
kí tên “Minh Duy”.
À, cả ba chữ ghi rất to trước chữ kí cầu kì của cậu ấy nữa:
“Tớ thích cậu”
Ai đó đã giật phắt bức thư trước khi tôi có thể đọc được nội
dung gần một trang vở học trò. Tôi nhận ra nét chữ của cậu ấy. Tôi lao ra khỏi
lớp, mặt nóng bừng, chân tay luống cuống. Tiếng trêu đùa bị bỏ lại nhỏ dần sau
lưng.
Một trong những điều khiến tôi bực mình bản thân cho tới tận
bây giờ, đó là không giật lại bức thư và xem kĩ từng câu chữ cậu ấy viết cho
mình. Khá buồn cười rằng cả lớp tôi lúc ấy đều biết nội dung bức thư, trừ người
nhận là tôi. Nghe nói nó được đọc trước lớp, sau đó bị thất lạc trong quá trình
chuyền tay của đám bạn nghịch ngợm.
Tôi lại không đủ can đảm để hỏi đứa bạn thân có gì trong bức
thư. Nếu lớn hơn một chút, có lẽ tôi có thể đủ can đảm để lấy lại tờ giấy học
trò đó giữ cho riêng mình.
Nhưng tôi lúc ấy quá ngốc nghếch. Tôi không biết làm sao với
lời thổ lộ đột ngột từ người con trai mình thầm thích. Giống như ngày ngày trông
mong hướng về một người, đến khi người ấy quay đầu, tôi lại chạy trốn.
Một chút mừng rỡ, nhưng tôi lúc đó, rất nhiều lại bất an.
Tôi khăng khăng cho tất cả chỉ là một trò đùa. Rồi cố gắng
thản nhiên đối mặt mọi người.
Như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra. Như thể lá thư không được
đọc buổi chiều hôm ấy chưa từng xuất hiện.
Tôi tạo một cái bong bóng xà phòng, bước vào, từ chối mọi sự
thay đổi. Tôi nhút nhát nép mình trong cái bong bóng, ngây ngô nhìn cậu ấy qua
lớp màng mỏng ngăn cách. Ánh sáng chiếu vào mặt bóng, từ bên ngoài là cầu vồng
bảy màu rực rỡ, nhưng từ bên trong, tôi chỉ thấy một khoảng cách không thể vượt
qua.
***
Đầu vai tôi mỏi nhừ. Và người thanh niên vẫn không có dấu hiệu
tỉnh lại.
Tôi bắt đầu duyệt qua một lượt các ý nghĩ để có thể tránh khỏi
hoàn cảnh này. Tôi có thể đứng dậy vờ như phải xuống trạm. Nhưng trạm chưa đến
sẽ làm tôi bẽ mặt rất nhanh. Hay tôi nên dựa lại đầu anh ta? Anh ta sẽ vì khó chịu mà thức giấc.
Tôi thở dài … Mặt tôi chưa dày đến mức đó. Tôi đành cắn răng
tự nhủ với bản thân: chịu đựng, chịu đựng, tiếp tục chịu đựng…Lần đầu tiên tôi
cảm nhận được sâu sắc rằng, khả năng của con người quả nhiên vô hạn. Có điều, nếu
người phải chịu đựng bây giờ không phải tôi, tôi sẽ càng mừng rỡ hơn nữa.
Tâm trạng u ám trong lòng tôi rất nhanh biến dạng, trở thành
tức giận. Vì người thanh niên đã tỉnh, và với khuôn mặt tỉnh bơ, anh ta cúi đầu
bấm điện thoại. Không xin lỗi (hay cảm ơn), không có nét mặt áy náy, không có bất
kì biểu hiện khác thường nào trên mặt anh ta.
Tôi thấy cơn giận tràn lên cổ họng, suýt nữa mở miệng chất vấn.
Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, chúng tôi vốn là người xa lạ. Suy nghĩ ấy như một
gáo nước lạnh tạt thẳng tay vào cơn giận chỉ vài giây trước còn cháy bừng bừng
trong lồng ngực. Tôi ngẩn ra, không biết phải làm sao. Bàn tay sớm ẩm ướt vì mồ
hôi nắm chặt giấu dưới lớp áo khoác mỏng.
Tôi cụp mắt, thất vọng tràn trề.
Nếu bây giờ gặp lại, tôi với cậu ấy cũng chỉ là hai người xa
lạ.
***
Tôi và cậu ấy chưa từng nói chuyện kể từ sau chuyện bức thư
tình bị giật.
Cậu ấy vẫn cười, tôi vẫn nghiêm túc. Thi thoảng, khi ánh mắt
tình cờ chạm nhau, tôi nhanh chóng quay đi. Tôi không biết bản thân sợ cái
gì. Tôi đoán có lẽ cả đời mình cũng sẽ
chẳng thể hiểu nổi “tôi” của khi ấy.
Xung quanh càng im ắng, tôi càng tin rằng mọi chuyện chỉ là
một trò đùa của cậu ấy cùng đám bạn. Tôi tự trấn an rằng cậu ấy vốn không thích
mình, nên việc lờ bức thư đi không có gì sai trái cả.
Rất lâu sau này, tôi hiểu rằng, yêu thương đầu tiên thật ra
rất mong manh, và những thứ làm nó tan vỡ thật ra lại vô cùng nhỏ nhặt. Chỉ là,
lúc ấy, tôi chưa đủ lớn, cũng chưa đủ thấu hiểu để đương đầu với thứ tình yêu dễ
vỡ ấy.
Tôi hết lòng yêu thương, có lẽ vì sợ hãi. Không thể trọn vẹn,
đôi khi cũng là một loại hạnh phúc.
Khi tôi tưởng mối tình đầu của mình cứ như vậy dần bị phủ bụi,
cậu ấy lại đào nó lên.
Khi ấy, chúng tôi đang đạp xe về nhà lúc tan trường.
Cậu ấy xuất hiện từ đằng sau tôi và đứa bạn thân một cách bất
ngờ, im lặng đạp xe như thể nhờ thời gian góp nhặt thêm can đảm.
Cậu ấy nói: “Mai cho tớ mượn vở Sinh!”
Tôi nói ừ.
Cậu ấy nói: “Vậy cho tớ mượn cậu ngày Giáng Sinh!”
Tôi im lặng.
Cậu ấy nói: “Ba giờ chiều trước tượng đài quảng trường”
Không giống giọng nói mang cười lúc đùa nghịch trên lớp, giọng
cậu ấy nghe khá buồn cười. Vài phần lắp bắp vì ngượng ngùng, lại đa phần chứa đựng
tất cả nghiêm túc.
Sau đó cậu ấy chạy biến. Để lại tôi ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện
và con bạn thân suýt té xe vì cười rũ rượi.
Phải mất một lúc tôi mới hiểu cậu ấy hẹn bản thân mình.
Tôi hiểu ý nghĩa một cuộc hẹn.
Tôi vẫn thích cậu ấy. Rất thích, rất thích…
Nhưng tôi mất quá lâu để thuyết phục bản thân rằng đây chỉ
nên là một tình cảm vô vọng. Lâu đến nổi tôi thật sự tin rằng chúng tôi thật sự
vô vọng, và rằng bản thân chỉ nên âm thầm thích cậu ấy. Tôi biết rõ mình đang sợ
hãi, nhưng lại không thể thoát khỏi nỗi sợ này. Tôi tình nguyện để nó nuốt chửng.
Bất chấp hậu quả, bất
chấp hối hận nhiều năm về sau.
Tôi quyết định sẽ đến chỗ hẹn, và nói với cậu ấy quyết tâm của
mình.
***
Người thanh niên ngồi cạnh tôi đang gọi điện.
Tôi cúi đầu làm như đang chăm chú đọc sách. Dù mấy dòng chữ
nhảy múa loạn xạ, tâm trí tôi cũng không còn đặt ở người con trai ngồi cạnh nữa.
Tôi đã hiểu, người làm cho trái tim mình thắt lại, là cậu ấy,
không phải anh ta.
Tôi lại nhớ cậu ấy.
Không phải nỗi nhớ điên cuồng. Không phải nỗi nhớ khiến con
người không thể thở nổi, cũng không phải nỗi nhớ đau đớn dằn vặt hằng đêm như
trong phim Hàn Quốc.
chờ anh
Tôi vẫn lạc giữa dòng đời, vẫn bị những lo toan thường nhật
cuốn đi, vẫn chạy theo những phù phiếm vui vẻ. Nhưng giữa chúng, giữa những khoảng
lặng ít ỏi, tôi luôn nhớ đến cậu ấy. Nhẹ nhàng, đằm đắm …
Nhớ cách nụ cười trên môi cậu ấy làm thay đổi tâm trạng một
ngày u ám, nhớ bức thư tình không biết nội dung, nhớ cái dáng đạp xe thục mạng
sau khi nói lời hẹn …
Lòng thắt một chút, rồi quên đi.
Để khi yên tĩnh, lại nhớ …
Tiếng radio trên xe đang phát bài hát gì đó rất lạ.
“Chờ yêu thương về ngang đời ta
Chờ nắng lên vội vàng
Chờ mãi tiếng cười nói dịu dàng
Còn đó, nồng nàn
Dòng người vẫn vội trôi thật nhanh, chỉ có tôi ở lại
Ôm mãi những kí ức vụng dại …”
“Alo, alo!”
Người thanh niên ngồi cạnh tôi đã thôi nói chuyện điện thoại,
thay vào đó, anh ta chạm bàn tay một cách sốt ruột vào màn hình cảm ứng đen
thui không tín hiệu.
“Xin lỗi” – Anh ta quay sang nói với tôi sau một lúc vật lộn
với cái điện thoại – “Tôi đang có việc gấp. Bạn có phiền không nếu tôi mượn điện
thoại một lát?”
Tôi nhìn chăm chăm người thanh niên đột nhiên trở nên lịch sự
với tinh thần cảnh giác cao độ. Làm người tốt tôi không ngại, nhưng giả sử anh
ta là một kẻ lừa đảo thì sao? Tôi không muốn tài sản của mình ra đi nhờ vào sự
cả tin của bản thân. Thêm vào đó, anh ta không hề nói xin lỗi vì đã gục đầu ngủ
trên vai tôi.
Người thanh niên nhìn thẳng vào mắt tôi, không hề né tránh.
Điều đó khiến tôi bất ngờ. Mắt anh ta đen, lại sâu thẳm. Có một sự thân thiết
vô hình cuốn lấy tôi từ đáy mắt.
Tin anh ta. Đâu đó trong đầu tôi vang lên ý nghĩ như vậy.
Tôi lục giỏ xách, đưa anh ta cái điện thoại trắng đen của
mình. Tôi không phân vân nữa. Nếu như một cái điện thoại hơn hai trăm nghìn có
thể làm cho tôi biết được giá trị một con người, như vậy, con người ấy quá rẻ mạt.
Tôi đem lòng tin đặt cược vào người thanh niên ngồi cạnh.
Anh ta nắm điện thoại, mỉm cười rồi bấm số gọi và trả điện thoại sau khi thông
báo không có người nghe máy.
Tôi cười mỉm, không nói gì thêm.
***
Đó là một trong những giáng sinh tệ hại nhất trong cuộc đời
tôi.
Mẹ tôi phát hiện ra quyển nhật kí tôi viết cho cậu ấy vài
ngày trước. Sau đó, nhà chúng tôi giống như một quả bom nổ chậm. Cha mẹ thay
phiên khuyên nhủ, la mắng, thậm chí ngăn cấm tôi về thứ “tình yêu” trước tuổi
này. Họ nói nhiều về việc nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập như thế nào, và rằng
họ đã nuôi tôi vất vả để tôi thành người chứ không phải để tôi yêu đương khi đến
lớp.
thời gian
Cuối cùng, khi mẹ nắm tay tôi khóc nói rằng bà vô cùng thất
vọng, tôi hoàn toàn ngã gục. Một phần, bởi vì tôi không muốn đối kháng. Nếu như
ba mẹ lấy đòn roi ép buộc, tôi còn có thể làm trái. Nhưng một khi lấy nước mắt,
tôi chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.
Tôi bị cấm túc suốt kì giáng sinh và cả mấy tháng sau đó.
Ngày hẹn, tôi đứng trước cửa sổ, xé rời từng mảnh từng mảnh tấm thiệp tự làm.
Tôi đã hy vọng tự tay đưa cậu ấy như một món quà kỉ niệm cho mối tình ngây ngô
này. Nhưng có lẽ, tôi quá yếu đuối. Chúng tôi không nói chuyện sau đó. Kể cả
khi thi chuyển cấp và học sát lớp khi lên phổ thông.
Thi thoảng, tôi thấy cậu ấy ở hành lang trường. Vẫn nụ cười
đ sáng, ánh mắt nhìn thẳng. Nhưng tôi biết, chúng không còn thuộc về miền kí ức
mà tôi mãi ghi nhớ. Lên đại học, chúng tôi mất liên lạc hoàn toàn.
Điều khiến tôi hối hận cho đến tận bây giờ, đó là tôi đã thất
hẹn vào ngày Giáng Sinh. Đám bạn cấp hai thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện ấy với
một ít trách móc. Cậu ấy đã chờ tôi gần hai tiếng ở Quảng Trường trung tâm. Với
bàn tay đông lạnh thả dần niềm hy vọng tan biến theo từng giây đợi chờ không kết
quả.
Tôi ân hận.
Rất nhiều lần sau này, tôi tưởng tượng đến cảnh gặp lại cậu ấy.
Tôi sẽ cho cậu ấy biết bản thân đã thích cậu ấy nhiều đến mức nào. Tôi sẽ thú
nhận tất cả lo lắng cùng sợ hãi. Tôi sẽ xin lỗi cậu ấy vì thất hẹn vào ngày
Giáng Sinh. Tôi chỉ muốn gặp để nói rằng cậu ấy đã từng là tất cả của tôi, tình
yêu của tôi, nụ cười của tôi, nỗi tiếc nuối của tôi.
***
Tôi đứng ở trạm chờ xe bus, chăm chú nhìn theo chiếc xe màu
xanh da trời đã khuất sau những căn nhà phố nghiêng nghiêng trong ánh sáng nhàn
nhạt lúc chiều sắp buông.
Bầu trời rất mượt. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy mặt trăng
lưỡi liềm xanh nhạt nằm dịu ngoan giữa nền trời trắng xóa. Ai đó từng nói với
tôi, mặt trăng luôn hiện hữu trên bầu trời. Chỉ có điều mặt trời ban ngày sáng
hơn tất cả mọi thứ, sáng đến nỗi chúng ta không thể nhận ra sự tồn tại của mặt
trăng.
Nhưng nó vẫn ở đó, luôn luôn ở đó. Tròn vành vạnh hoặc khuyết
một nửa, nhàn nhạt xanh hoặc lờ mờ trắng sữa.
Để đến một lúc nào đó, khi mặt trăng đủ to để phản chiếu ánh mặt trời,
nó hiện ra, bất ngờ và đẹp đẽ.
Một đoạn gặp gỡ có thể gợi lên rất nhiều kí ức.
Tôi vẫn tin vào sự tình cờ trong thành phố đông đúc gần mười
triệu dân. Tôi vẫn hy vọng được gặp lại cậu ấy vào một ngày nào đó. Tôi vẫn nhớ
cậu ấy trong vài khoảnh khắc suy tư lặng người. Đáng tiếc, không phải lần này.
Tôi thở dài nghe điện thoại khi nghe thấy tiếng chuông gọi đến.
“Alo”
Một giọng nam ấm trả lời sau khoảng vài giây ngập ngừng.
“Tôi là người lúc nãy mượn điện thoại của bạn!” – Anh ta nói
– “Bạn, là Hà An?”
Người rôi run lên, trong đầu có một ý nghĩ lóe nhanh qua khiến
tôi sửng sốt.
“Vâng” – Tôi trả lời, cổ họng như nghẹn lại.
“Vậy tớ mượn cậu một ngày được không, Hà An? Bảy giờ tối tại
Vòng Xoay”
Tôi kích động gật đầu, xong mới kịp nhớ ra mình đang nói
chuyện điện thoại. Tôi lấy một bàn tay che lại vầng trán, mắt nhắm chặt, miệng
mỉm cười nói ra câu trả lời mà tôi từng muốn nói với cậu ấy gần bảy năm trước:
“Tớ nhất định sẽ đến!”
Bài liên quan